【keo cup fa】Hương vị quê nhà
Mưa đầu mùa loang loáng trên lớp cỏ sườn đê. Gió thổi lành lạnh như mang từ trong hang núi làng bên về. Cả lũ chúng tôi vội vàng chạy. Tôi cũng chạy đi lấy tấm ni-lon mẹ dặn cầm theo khi cho vịt ra đồng. Chỉ có một tấm nhưng cũng đủ cho năm bảy đứa chui vào. Cứ thế, nhkeo cup fa chúng tôi co cụm trong tấm áo mưa bé tí. Gió thổi ướt đứa nào thì đứa đó dịch vào, đôi lúc làm tất cả ngã lăn giữa mưa...
Mưa lớn, chẳng mấy bữa mà nước bắt đầu dâng lên từ làng dưới, dâng qua cánh đồng và tràn vào khu vườn của mọi nhà. Những luống khoai lang bỗng vươn đọt nõn nà... Cả lũ lại thi nhau hái thật nhiều ngọn khoai mang về làm món trộn. Với chúng tôi, ngọn khoai trộn như sơn hào hải vị, tuyệt nhiên không nghĩ đó là món chống đói một thời của cả làng.
Mưa nhiều, ngọn khoai cứ thế vươn lên. Hái một ngọn, nhìn ngút mắt mới thấy chiếc lá xanh mơn. Hái hai ngọn, rồi nhiều ngọn... lũ chúng tôi cứ hì hục hái. Không sợ hết ngọn vì mưa cứ dài, cứ dai thì ngọn khoai lên thấy rõ từng bữa. Chúng tôi hái đầy cả nón, có đứa còn biết lấy ni-lon ra đựng, mặc cho mưa tắm nõn lên lớp da đầy bùn đất.
Bữa cơm tối được và vội, cả lũ lại chạy trong bóng tối nhập nhoạng để đến nhà cái Hoa. Nhà nó ít người nên chúng tôi muốn làm gì là làm mà không sợ bị ai mắng. Chúng tôi lấy ngọn khoai ra vặt lá, rồi các mẹ cũng đủng đỉnh đến. Mẹ mang dăm bảy trái chanh, quả ớt; mẹ cầm nắm rau húng quế, túi đậu phộng. Mẹ nào không có gì liên quan đến món trộn cũng mang theo nải chuối, hạt mít... góp vui.
Ngọn khoai trộn là món dễ làm, dễ ăn. Nhưng phải nhiều người cùng làm, cùng ăn thì mới vui. Ngọn khoai chỉ cần để lại vài lá non rồi rửa sạch. Sau đó nấu vừa chín thì vớt ra rổ để ráo. Cho thêm lá húng quế, ớt thái miếng, tỏi giã dập, nước cốt chanh, đậu phộng rang giã nhỏ, mỡ heo, nước mắm vào trộn. Thế rồi già trẻ, đàn ông đàn bà tụm lại mà “dùng tiệc”. Tôi thường tham gia đến khi không còn một cọng rau nào mà vẫn thòm thèm...
Bây giờ sống xa quê, làm việc tại thị thành nên tôi đã quên đi những món ăn dân dã quê nhà. Hôm nay ra chợ, những rổ ngọn khoai dài mơn làm tôi nhớ món trộn quê nhà. Mẹ tôi bất ngờ khi thấy dĩa khoai trộn trên bàn. Bà bảo: “lâu lắm rồi mới có món quê trong bữa cơm”.
Cẩm Thơ