Dì tôi đi làm ăn một vài năm thì về thăm quê,ĐồngXoàiđậmđàchấtHuếkết quả vô địch thụy sĩ dắt thêm em bé Xù và thằng cu Ben ốm nhách lại đen thui, bộ áo quần mặc trên người đỏ quạch màu đất. Mẹ tôi bảo, cực quá, lại ra xin ăn rồi, tội nghiệp dì tụi bay. Còn mệ ngoại tôi thì thở dài. Không biết họ nói chuyện gì với nhau, chỉ biết sau đó vài tháng thì vợ chồng dì tôi hồi hương. Dựng tạm mái nhà tranh, chồng đạp xe thồ, vợ chạy chợ. Đâu chừng hơn năm, xem bộ khó sống, dượng tôi lại trở vào Đồng Xoài một mình. Chưa đầy một năm sau, dì tôi cũng tiếp tục khăn gói ra đi… Lần này thì đi luôn cả chục năm trời. Chẳng mấy khi về thăm quê, ngoại trừ lúc ông mệ tôi mất. Mà cũng vội vàng lắm, cũng khắc khổ lắm. Mẹ tôi bảo, không biết bao giờ thì dì mới hết khổ. Tôi nghe chuyện cứ thấy thương dì. Lại khắc ghi và ám ảnh trong tâm trí của mình cái tên gọi Đồng Xoài xa xăm.
Cuối năm 1999, bất ngờ lần đầu tiên tôi có dịp ghé lại Đồng Xoài. Chuyến đi công tác cuối cùng trước khi nghỉ hưu, anh Đoàn Ngọc Phú, Tổng Biên tập Báo Thừa Thiên muốn được biết đến Đồng Xoài cho thoả lòng ao ước. Thế là từ Hà Tiên, xuất hành vào buổi trưa chúng tôi ngược lên và kịp đến Đồng Xoài khi đã hơn 9 giờ tối. Thì ra, Đồng Xoài không xa lạ và dữ dằn như tôi vẫn hình dung qua bộ dạng của mẹ con dì tôi một thời. Đang trong giai đoạn mới xây dựng còn ngổn ngang lắm nhưng Đồng Xoài đã có chợ, có phố… Người đầu tiên tôi hỏi chuyện là một chị hàng nước ven con lộ giọng nói đặc sệt Huế. Nghe chuyện mà mừng khấp khởi. Làm vội bát cơm, tôi nhờ chị Thảo, đồng hương là phóng viên Báo Bình Phước dẫn vào xóm thăm dì, thăm người quen… Đêm đó, nằm nghỉ lại ở Nhà khách UBND tỉnh Bình Phước, tôi không ngủ được. Phần vì nóng quá, phần nữa là những gì đã chứng thực được. Ừ nghĩ con tạo xoay vần, lắm chuyện khó mà hình dung hết được. Như dì tôi đi kinh tế mới, vậy mà giờ đây đã là một thị dân. Vợ buôn bán ở chợ Đồng Xoài. Chồng đi làm rẫy. Con cái cho học nghề. Mọi chuyện nói chung bước đầu là ổn. Lại nhớ câu chuyện vội vàng với mấy anh em ở Báo Bình Phước. Tách ra từ tỉnh Sông Bé (cũ), mọi cái đều nằm ở Bình Dương nên Bình Phước xem ra chẳng có gì về công nghiệp, kinh tế dựa chủ yếu dựa vào nông lâm nghiệp. Thời điểm đó, Đồng Xoài - Bình Phước chỉ là nơi cung cấp nguyên liệu cho các tỉnh, thành phía nam, như Bình Dương, Đồng Nai, TP Hồ Chí Minh… Vậy nhưng, là thủ phủ của tỉnh Bình Phước, Đồng Xoài của dì tôi đang hé lộ một tương lai đột phá trong phát triển. Đó là điều mà tôi lờ mờ cảm nhận được khi lần đầu tiên đặt chân lên vùng đất này, thắm thoắt đã hơn 10 năm.