当前位置:首页 > Cúp C2 > 【keonhacai ngoại hạng anh】Ðừng để buồn lên mắt mẹ!

【keonhacai ngoại hạng anh】Ðừng để buồn lên mắt mẹ!

2025-01-25 10:16:22 [Thể thao] 来源:88Point

Từ nhỏ,ừngđểbuồnlecircnmắtmẹkeonhacai ngoại hạng anh tôi luôn làm theo lời mẹ dặn, học hành chăm chỉ, được thầy yêu, bạn mến. Thế nhưng khi lớn hơn chút nữa, ở tuổi dậy thì, tôi bắt đầu biết học đòi và thay đổi. Tôi ít hỏi về ba và cũng chẳng bao giờ nghe mẹ nhắc đến ba. Tôi chạnh lòng, buồn tủi mỗi khi nhìn thấy ba mẹ bạn bè chở con đi học, mua cho con que kem, cái bánh hay đặt lên má, lên trán con nụ hôn ấm nồng… nhưng tôi lại cất thật kỹ, thật sâu nỗi buồn tủi ấy tận đáy lòng mình.

Tôi không còn kể mẹ nghe chuyện trường, lớp hay bạn bè như ngày trước, thay vào đó phần lớn là sự im lặng, là những câu nói cụt ngủn, trách móc... với mẹ. Tôi nhận ra sự ngạc nhiên và cả nỗi buồn phảng phất trong mắt mẹ. Tuy vậy, tôi vẫn làm thinh như không biết gì.

Cuối cấp 2, tôi học sa sút. Từ một học sinh giỏi, tôi rớt xuống trung bình, suýt chút nữa thì không đủ điều kiện xét tốt nghiệp. Tôi nghiện game, hút thuốc, bỏ bê việc học. Trong khi mẹ vẫn quần quật cả ngày ngồi chợ bán từng ký than, gói muối với giá chỉ năm, mười ngàn đồng… Mẹ ngỡ ngàng, suy sụp khi thầy chủ nhiệm gọi điện về thông báo chuyện học hành sa sút của tôi trên trường. Mắt mẹ rưng rưng, nặng trĩu suy tư.

Tôi không đủ điểm vào học trường phổ thông như mơ ước. Tôi nói với mẹ sẽ nghỉ học. Tôi muốn đi làm kiếm tiền. 15 tuổi, tôi muốn tự lập nhưng mẹ lại nghĩ khác. Mẹ khuyên tôi nộp hồ sơ lên trung tâm giáo dục thường xuyên để học tiếp. Với mẹ, tôi cần học xong cấp 3, kiếm lấy cái bằng rồi đi học nghề. Giọng mẹ bùi ngùi, tôi động lòng nên đồng ý.

Sáng lên lớp, chiều tôi chọn quán game làm nơi giải trí. Tôi tụ tập cùng mấy đứa bạn đã bỏ học tổ chức đánh “liên quân”. Tôi đang cười nói hả hê, đê mê trong làn khói thuốc lá thì tiếng chuông điện thoại reo. Từ đầu máy bên kia, cô chủ nhiệm hớt hải nói: “Mẹ em bị đột quỵ, đang được chuyển ra bệnh viện huyện. Em về ngay!”. Tôi loạng choạng, suýt ngã dúi xuống nếu không có thằng bạn ngồi bên đỡ. Rồi tôi lao ra khỏi quán game, đạp xe vun vút như kẻ mất hồn. Trái tim tôi như thắt lại. Tôi lo sợ và nghĩ đến điều tồi tệ nhất.

Tới bệnh viện, tôi đã thấy cô chủ nhiệm ngồi bên ngoài phòng cấp cứu. Tôi hỏi cô về tình trạng của mẹ. Cô trấn an và động viên tôi. Không đợi tôi tò mò, cô kể tôi nghe về những cuộc điện thoại của mẹ với cô, về tàn thuốc rơi vãi trên nền nhà, về gói thuốc trong cặp, về cái hộp gỗ tiết kiệm của mẹ đã không còn một đồng. Và về những cuộc điện thoại mà tôi không bắt máy. Lần này, khi mẹ gọi, vừa nói được mấy câu, cô nghe tiếng mẹ ú ớ rồi im bặt. Vợ chồng cô chạy tới nhà thì thấy mẹ khó thở, tức ngực, không thể nói được. Thế là vợ chồng cô liền chở mẹ đi bệnh viện rồi gọi cho tôi.

Tôi bần thần ngồi bên ngoài phòng đợi và nghĩ về những việc sai trái mình đã làm. Tôi ăn năn, hối hận vô cùng. Bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu, đến bên tôi, vỗ vai ân cần bảo: “Mẹ cháu đã qua cơn nguy kịch”. Tôi liền bật khóc như đứa trẻ nhỏ.

Nhìn nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt mẹ, tôi biết mình từ nay phải thay đổi để mẹ không phải buồn nữa!

(责任编辑:World Cup)

推荐文章
热点阅读