Lời Tòa soạn:Việc đổi mới thi cử đòi hòi ngành Giáo dục cần có cuộc cách mạng trong giảng dạy các môn phổ thông,ìlaovàoPISAngànhGiáodụcnênđổimớidạyVănhọmáy tính dự đoán bóng đá hôm nay sao cho nó phù hợp lứa tuổi học sinh và gắn với thực tế. Qua cuộc thi PISA đã chứng tỏ năng lực Toán của Việt Nam khá tốt. Nhưng còn Văn và các môn xã hội phải dạy như nào? Chất lượng Việt Nam giới thiệu bàiviết của nhà giáo Dương Đình Giao, một người có gần 30 năm dạy học. Còn nhiều điều phải làm trong ngành Giáo dục hơn là thi PISANhững khoảng trống Đề án đổi mới giáo dục vào năm 2015 có vẻ như đã khá chi tiết, tôi không muốn nhắc lại khiến bạn đọc mất thời gian. Nhưng còn những khoảng trống không được quan tâm mặc dù những điều này, tôi thiết nghĩ đều vô cùng quan trọng trong sự nghiệp giáo dục nói chung cũng như công cuộc đổi mới sắp tới. Ý tưởng này không có gì sai. Nhưng các tác phẩm dù là tuyệt hay ấy không thể trực tiếp đến với học sinh. Nó phải qua một khâu trung gian, đó là giáo viên. Trong nghề dạy học, vai trò của con người, cụ thể là vai trò của người thầy vô cùng quan trọng. Một kỹ sư, một nhà nghiên cứu chỉ tác động đến một sản phẩm. Sản phẩm ấy không tốt, người ta không giao cho anh làm sản phẩm mới nữa. Lãng phí chỉ dừng ở mức mất công đào tạo ra một kỹ sư, một nhà nghiên cứu tồi. Nhưng trong nghề dạy học, một người thầy tác động đến rất nhiều học sinh và lại chưa có kết quả ngay nên không thể kịp thời thanh lọc. Mỗi năm cứ tính trung bình dạy khoảng 100 học sinh, thì trong 30 – 40 năm làm việc, người thầy đã tác động đến số lượng học sinh không nhỏ. Rồi những học sinh được người thầy ấy dạy dỗ nếu theo nghề dạy học lại tác động đến bao nhiêu học sinh nữa? Nói như thế để thấy vai trò của người thầy với học sinh là vô cùng lớn. Mặt khác, người tiêu dùng sử dụng một sản phẩm, đọc một bài nghiên cứu, không cần biết tác giả của nó là ai cũng được nhưng học sinh thì không chỉ học kiến thức do người thầy truyền thụ, họ còn học thái độ, tư thế, tác phong, nhân cách, … của người thầy. Dạy người là ở đấy chứ không phải ở mấy bài giáo dục công dân hay mấy lời thuyết giảng đạo đức nhàm chán của thầy cô chủ nhiệm. Sinh viên ngành Văn - họ là ai? Hầu hết họ chọn thi vào khoa Văn đều không phải vì yêu thích môn học này. (Môn Văn còn có thể có những người say mê, chứ môn Sử thì số người có tình cảm với nó chắc vô cùng ít ỏi). Văn (hay Sử) được lựa chọn vì chẳng qua, thi khối C gồm những môn chỉ cần học thuộc lòng các bài văn mẫu, các bài giải sẵn có ở khắp nơi và còn đơn giản hơn học thuộc lòng là chỉ cần mang theo phao lúc vào phòng thi. Vì không có lòng say mê, lại thiếu vốn kiến thức cơ bản cần thiết cộng với tệ xin điểm, mua điểm tràn lan, không hiểu sau 4 năm ngồi trên giảng đường đại học họ sẽ học được những gì. Những tấm bằng “khá”, giỏi” trong nhiều hồ sơ xin việc không khiến cho chúng ta yên tâm về chất lượng của các thầy cô mới ra trường. Những tác phẩm tương đối dễ hiểu như thế còn chưa đọc (chủ yếu vì không thích đọc) thì sao mong họ đọc và hiểu những bài thơ như “Tiếng đàn ghi-ta của Looc-ca” của Thanh Thảo hay truyện ngắn “Người trong bao” của Sê-khốp, chưa kể tới những bài nghị luận, phê bình khô khan? Tất nhiên có nguyên nhân từ chương trình, từ sách giáo khoa… nhưng có một nguyên nhân quan trọng là do người dạy chưa có lòng say mê môn Lịch sử, chưa truyền được cảm hứng bi tráng và hào hùng của từng trang trong lịch sử dân tộc tới từng học sinh, chưa kể đến việc nhắc lại nhiều sự kiện, nhân vật nổi tiếng mà các thầy cũng khó có thể thoát khỏi cuốn sách giáo khoa. Nhà giáo Dương Đình Giao |