Mẹ ơi xin mẹ một lần Để con lấy nước rửa chân cho Người Nát bằm những nét phác đời Bao nhiêu sần sẹo ngày nuôi con khờ Ngón này còn nửa móng thô Xưa đêm con sốt mẹ mò lá nam Đá dăm gạch nhọn gai dằm Ngón chân mất nửa sẹo sần còn nay Ngón mềm vất vả bao ngày Trở nên cứng bởi đắng cay quá nhiều Gót chân in sợi nắng chiều Sợi dài sợi ngắn liêu xiêu bước đường Bàn chân dẫm gió đi sương Thịt mòn gân nhão xót thương ngón gầy Da mồi run rẩy bàn tay Mặt trời thu nắng cuối ngày ngoài hiên Bàn chân con trắng,ửachânchomẹbologna đấu với lecce da mềm Đường gai mẹ dẫm con êm bước hồng Mảnh đau mẹ giấu trên đồng Cho con đi giữa mênh mông phố, cười Mẹ ơi ơn Mẹ một đời Con xin được rửa chân Người từ nay SAU BAO NẮNG GIÓ Tặng Người một nhánh cỏ gầy Câu thơ mượn lại bóng mây che mình Đốt đêm đợi trắng bình minh Tìm hoài chỉ thấy mỗi mình mình thôi Người giờ ngái thẳm chân trời Có nghe tiếng cỏ ru hời bóng trăng Rằng xưa một kẻ hẹn rằm Bỏ đi để lại tháng năm không mùa Nhân tình thua thắng thắng thua Phù hoa trăm nẻo bỏ bùa lời yêu Ngất say ánh sáng mỹ miều Tỉnh ra tay đã quá nhiều sợi đau Cuối chiều vịn chút hoa lau Lòng quê giờ cũng nát nhàu tiếng quê Sau bao gió nắng tìm về. Nghe chuông chùa thỉnh lời thề an nhiên Vũ Tuyết Nhung(Nga Sơn, Thanh Hóa) |