【ti le keo bong da tv】Nhớ Châu giang

  发布时间:2025-01-10 14:46:41   作者:玩站小弟   我要评论
Thốt nhiên thấy mình nhớ Châu Giang!Đó cũng là một ngày nắng, đương nhiên không phải là cái nắng của ti le keo bong da tv。

Thốt nhiên thấy mình nhớ Châu Giang!

Đó cũng là một ngày nắng,ớChâti le keo bong da tv đương nhiên không phải là cái nắng của một ngày đầu năm mới như hôm nay. Có lẽ làn gió phớt, và một chút xa vắng cộng với mấy con chữ ai đó nhắc về một địa danh, làm tôi thấy cồn cào về một nơi chốn mình đã từng ghé qua.

Nhưng đó không phải là nỗi nhớ sông. Mà Châu Giang cũng chỉ là một con sông nhỏ của thành phố Châu Đốc. Màu vàng nâu chừng như cũng là sắc thái đặc trưng của những dòng sông miền tây, cộng thêm những dề lục bình rải rác và mải miết trôi xuôi. Lắm lúc trông như một cách phó thác mặc kệ với đời, nhưng có khi trông lại như bản tính dễ dãi phóng khoáng của một vùng đất, kiểu như ờ, trôi đâu thì trôi thử coi; kiểu như coi sắp nhỏ làm gì cho biết với nụ cười độ lượng. Là tôi đã nghĩ thế, một cách rất buồn cười – khi đứng trên mạn phà qua bến Châu Giang.

Bến phà cũng nhỏ, đâu chừng chỉ hai chuyến qua về, nên không có vẻ sốt ruột và hối hả như bến phà Vàm Cống với những tiếng dây xích kéo lê trên mặt sàn, tiếng xe lớn xe nhỏ sầm sập cạp vào mặt phà; tiếng tài, tiếng lơ xe nói choảng choảng với nhau điều gì đó trong đêm và hơi người đặc quánh trong không gian mờ tối. Ở Châu Giang chiều đó, người ta thong thả chạy xe xuống và có thể ngồi nguyên trên yên để trò chuyện với người bên cạnh, y như đang đứng ở lối đi bên đường; cũng không có người bán hàng rong bê cả một mẹt hàng với bánh trái các loại mời cô hai, chị ba, chú tư… loạn xị ngầu cả lên. Hôm đó, người đàn ông đội mũ cát-két cũ, chiếc áo khoác bên ngoài đã bạc màu còn ngoái lui nhắc chừng tôi nhớ bám vào mạn phà cho chắc, chớ lát nữa lên trên kia phà cặp mạnh vào bờ, coi chừng té. Nhân đà, anh nói luôn cho tôi vài điều về làng Chăm Islam ngay phía bên kia bờ và con đường đến thánh đường Mosque Mubarak của bà con theo đạo Hồi.

Tôi nhớ mình nghe, mà không thật sự để tâm lắm đến câu chuyện của người đàn ông ấy. Lúc ấy, trong hình dung của mình, tôi lại nghĩ đến chuyến phà đã xưa của Marguerite Duras và đoạn phim mình đã xem khi Người tìnhcủa bà đã được chuyển thể thành phim. Không phải là Sa Đéc. Cũng không còn một chiếc Renault cũ kỹ và chật cứng nào ngoài 1-2 chiếc xe du lịch cỡ nhỏ cùng rất đông người, xe máy nhưng quả là, có một cảm giác gì đó thật khó diễn tả khi tôi thấy mình ở đó, đang đến với một vùng đất lạ lẫm, trên một chuyến phà với không ít xao xuyến và bối rối. Châu Giang hôm đó có thể cũng như mọi ngày thôi, nâu sánh và ào ạt chảy. Chỉ là tôi đã cả nghĩ, nên mới cảm thấy tâm thức rối bời trong một trạng thái không dễ gọi tên. Cái tâm thức của người vừa muốn đi, muốn đến; lại vừa mong mỏi khoảnh khắc ấy là điều mãi còn và hiện hữu!

Tối đó, trên chuyến xe lôi chạy mấy vòng quanh Châu Đốc với bạn đồng hành, tôi có lúc đã im lặng ngó về phía sông. Thành phố không quá trầm tĩnh nên vẫn có thể nghe hơi thở của Châu Giang sau những quầng sáng của một vài khách sạn và resort bên này bờ. Cũng từ đó, Châu Giang thi thoảng trở lại trong nỗi nhớ của tôi, hiền như đôi mắt của những người đàn ông Salafiyah tôi gặp ở thánh đường Mosque Mubarak, giữa hai lần cầu kinh hay những đôi mắt thiếu nữ dưới ấm khăn hijab mình gặp ở Phũm Soài.

Đôi mắt nao lòng như không gian chiều mà tôi đã có một lúc như rơi mình vào tịnh yên trong ngày đầu tiên của năm Kỷ Hợi. Chừng như đến lúc ấy, tôi mới hiểu vì sao mình lại nhớ Châu Giang. Dòng sông của một trạng thái khác, một chuyến phà khác khi mình sang ngang…

                                                                                Hoàng Mai

相关文章

最新评论