【lịch sử đối đầu mu vs mc】Trước cái chết

时间:2025-01-11 04:50:37来源:88Point 作者:World Cup

 Vẫn biết chuyện sinh tử là quy luật không tránh khỏi nhưng những cái chết trong ngày đầu xuân luôn làm tôi thấy buồn và cảm giác mất mát nhiều hơn,ướccaacuteichếlịch sử đối đầu mu vs mc nhất là những cái chết trẻ. Mùa xuân, mùa sinh sôi nảy nở của vạn vật, mùa của những lời chúc tụng phát triển phồn thịnh. Vậy mà tôi cứ phải bươn bả chạy qua chạy lại giữa những đám tang!

Trong số những người tôi quen biết đã ra đi trong ngày đầu xuân, có người vì bệnh già, có người nằm bệnh viện đã nhiều tháng nhưng cũng có người vừa mới hôm qua còn trò chuyện với tôi, hôm nay đã thành người thiên cổ. Đến dự đám tang một người ra đi bất ngờ, trong làn khói hương phảng phất, trong tiếng khóc than của người thân và tiếng tụng kinh đều đều, tôi nghe rõ tiếng ai đó trầm trồ thán phục, chao ôi, chết thế mới sướng chứ. Chẳng phải chịu đau đớn dai dẳng, chẳng phiền lụy con cháu ngày nào. Ăn no, tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ luôn một giấc không tỉnh dậy nữa, sướng thật! Tôi đã thảng thốt tự hỏi, chết mà còn sướng ư?

Nhớ ngày còn nhỏ, tôi hay sang chơi bên nhà một người đàn bà đơn thân trong xóm. Tên bà là Thao, tính tình hiền lành, thơm thảo nhưng ông trời không cho bà hưởng hạnh phúc. Kết thúc cuộc chiến tranh chống Mỹ, đơn vị thanh niên xung phong giải tán, bà trở về quê với vết thương kéo nhằng một bên miệng và mắt trái. Với dung nhan và tuổi tác ấy, bà phải ở vậy một mình. Tôi hay sang chơi vì thi thoảng đi chợ về bà lại dúi cho trái ổi, trái thị hay cái bắp ngô. Còn bà quý tôi vì tôi không khóc ré lên khi nhìn thấy gương mặt méo mó của bà như những đứa trẻ khác trong xóm mà còn ngồi há miệng nghe bà kể chuyện chiến trường.

Rồi một ngày, bà hớn hở gọi tôi sang. Quả thật, tôi đã tá hỏa khi nhìn thấy cỗ áo quan sơn son thếp vàng đặt ở chái nhà. Gương mặt méo mó của bà Thao sáng bừng lên khi nhìn cỗ áo quan và hỏi tôi có đẹp không? Bà ve vuốt mặt gỗ rồi lấy bộ đồ bằng sa tanh đỏ người ta thường dùng khi liệm cho người chết để ướm thử. Bà đứng ngắm nghía hồi lâu trước đôi mắt đứng tròng của tôi. Gương mặt bà, cử chỉ của bà và nhất là việc tự sắm áo quan, đồ liệm cho thấy bà đã chuẩn bị chu đáo cho sự ra đi của mình một cách nhẹ nhàng, thanh thản nhất.

Lại nhớ vài năm trước, có người bạn đột ngột qua đời vì tai nạn ngã từ tầng ba xuống đất. Đột ngột đến nỗi anh mất được cả tháng mà vẫn có người gọi cho tôi xin số điện thoại của anh để “rủ đi nhậu”. Đã có rất nhiều lời bàn tán sau cái chết đột ngột đó mà nguyên nhân bởi khối tài sản quá lớn khi anh chỉ là một công chức bình thường, không kinh doanh hay có nguồn tài trợ nào. Và dù anh để lại rất nhiều lô đất cùng các tài sản khác nhưng gia đình đã phải đôn đáo đi “vay” một lô đất nghĩa địa để táng anh.

Tôi đã lẩn thẩn tự hỏi, trên đời này có bao nhiêu người tự chuẩn bị cái chết cho mình một cách nhẹ nhàng, thanh thản như bà Thao? Trước cái chết, liệu có bao nhiêu người không sợ hãi? Và đã có bao nhiêu người, vì sợ hãi cái chết mà sống đàng hoàng, sống cho ra sống?! 

 L.T

相关内容
推荐内容