【lich tottenham】Con nuôi, con đẻ
Thế nhưng,đẻlich tottenham sau lần thi rớt đại học, chẳng biết thằng út nghe ai mà về nhà khẳng định nó là con rơi bị vứt bỏ được mẹ nhặt về nuôi. Mặc bà khổ tâm phân giải, đứa con út lao vào những cuộc chơi thâu đêm như lời nó bảo “để quên đời đen bạc”. Một lời mắng nhẹ của bà cũng trở thành ngọn lửa thiêu đốt lòng người con út. Và rằng, giờ cậu mới hiểu vì sao lúc nhỏ mẹ hay may đồ mới cho anh, còn cậu chỉ được mặc đồ thừa; vì sao mỗi lần cậu bị điểm kém thì mẹ đánh đòn, còn anh bị điểm kém mẹ chỉ ngồi an ủi và bằng mọi giá mẹ cho anh đi học đại học, còn cậu, mẹ lại khuyên học nghề... Bao nỗi tủi hờn được cậu tuôn ra, đâu hay biết khi ấy trái tim bà như rỉ máu. Với bà, con nuôi hay con đẻ có khác gì nhau khi cả hai đều một tay bà nuôi dưỡng, chúng đều là nguồn sống của người mẹ.
Nhìn đứa con út dần đánh mất tương lai, đã hơn một lần bà định nói sự thật nhưng lại sợ tổn thương đứa con đầu. Mọi sự chưa được giải bày thì bà đột ngột ra đi vì đột quỵ, sự thật mới vỡ lẽ từ cuốn nhật ký của bà cất trong rương.
Ông bà nên duyên vợ chồng đã 5 năm nhưng chẳng có tin vui nên quyết tìm một đứa con nuôi. Ngày ấy trong làng có một cô giáo trẻ ở xa tới, không hiểu lạc lòng nhẹ dạ thế nào mà mang thai khi chưa một lần đội hoa về nhà chồng. Ngày cô trở dạ nhưng chỉ cứu được đứa con và ông bà nhận nuôi đứa bé mặc xóm làng cản ngăn. Để tránh lời dị nghị, ông bà dứt ruột rời bỏ quê đến vùng đất khác sinh sống, rồi 2 năm sau bà sinh được một con trai. Chẳng bao lâu sau ông mất, gánh nặng mưu sinh đè lên đôi vai gầy guộc của bà.
Những dòng cuối cùng trong cuốn nhật ký bà viết rất gần, ấy là vào lúc người con út vùng vằng muốn rời khỏi vòng tay bà. Con bà đâu biết rằng khi gia đình đói khổ, phải chắt chiu lắm mới may được bộ quần áo mới cho con, em còn nhỏ có thể mặc lại đồ anh. Cậu bị điểm kém bị đánh đòn vì lười học ham chơi, trong khi anh bị điểm kém do không kịp hiểu bài hôm phải nghỉ học ở nhà trông em ốm. Anh cậu học giỏi và có chí nên bà muốn con vào đại học để phát huy khả năng, còn em học hành làng nhàng lại không nhanh nhẹn nên học nghề là tốt nhất. Những dòng chữ còn dài nhưng cả anh và em không thể nào đọc hết vì nước mắt đã nhòe trên trang giấy. Lúc này cả hai mới nhận ra rằng, con nuôi hay con đẻ có gì quan trọng khi họ luôn được sống hạnh phúc bên nhau, bên người mẹ tảo tần mưa nắng. Hạnh phúc đơn giản chỉ là bằng lòng với những gì mình có, chứ không phải bằng mọi giá để có được.
Lê Thị Nam Phương
相关文章
Tin bão số 1 mới nhất: Đổ bộ vào Quảng Ninh
Sáng ngày 17/7, Ban Chỉ đạo quốc gia về phòng, chống thiên tai đã2025-01-12Chồng con mù loà, vợ lại bị ung thư di căn
Nhiều ngày nay, căn nhà nhỏ ở thôn La Châu Bắc (xã Hoà Khương, huyện Hoà Vang, Đà Nẵng), nơi gia đìn2025-01-12Cha cúi đầu bất lực vì không vay được tiền cứu con trai gặp tai nạn giao thông
Nghe bác sĩ thông báo con trai đang có dấu hiệu tiến triển tích cực, ông Nguyễn Văn Tạo (SN 1970, qu2025-01-12Người trong vùng lũ tương trợ nhau: “Chúng tôi còn giúp nữa”
“Chúng tôi còn đi nữa”10 giờ khuya này 11/9, anh Nguyễn Xuân Hoạt trở về nhà sau một ngày bôn ba lên2025-01-12Tiến độ giải phóng mặt bằng cao tốc Biên Hoà
Phối cảnh cao tốc Biên Hoà - Vũng Tàu.Ngày 22/8, Bộ GTVT cho biết, đơn vị2025-01-12- Ở bán kết, đội bóng xứ Thanh đã xuất sắc đánh bại nhà ĐKVĐ V-Leag2025-01-12
最新评论