游客发表

【bản tỉ số】Nhớ mùa lá rụng

发帖时间:2025-01-25 09:49:07

Chỉ còn vài ngày nữa là đến tết,a lbản tỉ số tôi cũng khăn gói quả mướp từ Sài Gòn về Bình Phước để đón xuân cùng gia đình. Cảm giác hồi hộp, vui mừng khi sắp được trở về nhà hẳn là khó tả. Cứ tưởng tượng tới cảnh được đi chân trần dưới hàng cao su mùa lá rụng thích thú biết bao. Trên suốt quãng đường ngồi xe đò nóng bức mà tôi cứ tủm tỉm cười với ý nghĩ của riêng mình.

Chị gái tôi ra đón, không kịp để chị hỏi thăm tôi đã vồn vã “cao su rụng hết lá chưa chị, em về chắc vẫn kịp để được đi dưới hàng cao su mà nhặt lớp lá non đầu tiên rụng xuống khi còn xanh mướt hả chị”. Không thấy chị trả lời mà chỉ ậm ừ giọng buồn buồn tôi cũng không để ý lắm. Nhưng mọi thứ không như tôi mong đợi, lẽ ra đi đến đoạn đường này đã thấy bóng cao su thấp thoáng, nếu lá rụng hết rồi hẳn cũng nhìn thấy dáng cành khẳng khiu chứ sao lại trơ trụi một màu trắng xóa thế kia?

Chỉ mới hơn nửa năm tôi chưa về thăm nhà mà mọi thứ lại có thể đổi thay chóng vánh thế sao?! Chị tôi bảo hiện đang có dự án xây dựng khu công nghiệp nên cao su đã được thanh lý để nhường chỗ cho những nhà máy mọc lên, một số khu cây đã già cỗi nên thanh lý để trồng mới. Tôi nghe xong cũng cảm thấy tự hào vì quê mình đang vươn mình đổi mới, song cũng không tránh khỏi cảm xúc bùi ngùi, luyến tiếc khi tuổi thơ tôi đã gắn bó với từng gốc cao su.

Cha mẹ quê tận ngoài Bắc nhưng tôi được sinh ra và lớn lên ở Bình Phước nên khi có ai hỏi quê tôi ở đâu, tôi thường trả lời em được sinh ra ở Bình Phước”. Chị em tôi lớn lên từ những đồng lương chăm sóc cao su của cha mẹ. Cuối những năm 80, cha mẹ tôi là những công nhân đầu tiên của công ty cao su đi bê bầu trồng tump, cao su lớn lên từng ngày như nhìn thấy những đứa con của mình lớn lên. Tuổi thơ tôi gắn liền với cây cao su, khi chập chững biết đi đã quấn quýt chơi đùa, rồi lớn lên một chút cao su cho những dòng nhựa trắng tinh tươm, cho quả sai lúc lỉu. Những đứa trẻ đầu trần chân đất chúng tôi lại hè nhau đi lượm hạt cao su bán cho các chủ vựa, rồi những giọt mủ rơi rớt lại là cứu cánh cho người dân nghèo chúng tôi những bữa no lòng. Mấy chị em tôi lớn lên và được học hành cũng nhờ vào những tháng ngày lầm lũi của cha mẹ dưới gốc cao su. Ngày đó chúng tôi chỉ đi mót mủ rơi chứ không bao giờ lấy cắp mủ hay phá cây cao su như vài năm trở lại đây một số người đã làm. Chúng tôi trân trọng cây cao su như những người bạn và hơn nữa chính nhờ cây cao su chúng tôi có cơ hội học hành đến nơi đến chốn.

Nhìn những lô cao su non thẳng tắp, cây nào cũng vươn mình lên cao đón ánh nắng mặt trời như những đứa trẻ vươn mình đón dòng sữa mẹ, bất giác tôi lại nghĩ đến ngày mình được đi chân trần dưới hàng cao su mùa lá rụng, để nhẩn nha nhặt lại tuổi thơ. Cũng phải dăm năm nữa cao su mới trưởng thành cho người dòng sữa trắng. Và đến chừng ấy những đứa trẻ năm nào có lẽ cũng đã nối chân nhau vào các công ty, xí nghiệp, liệu có còn ai hè nhau lượm mót hạt cao su?!

Mẹ an ủi khi thấy tôi buồn, nhưng đâu đó trong mắt mẹ cũng vương vấn một nỗi buồn sâu kín. Mẹ bảo những ngày người ta thanh lý cao su, bứng cả gốc rễ, mẹ có cảm giác như một phần cơ thể mình đang bị bứng bật lên đau nhói. Nhưng kể cũng là điều đáng mừng khi quê hương đang ngày một phát triển, rồi những thanh niên khó khăn sẽ có việc làm từ những nhà máy, rồi cuộc sống người dân sẽ bớt nghèo khổ hơn. Tôi cũng thầm mong những điều mẹ nói sớm trở thành hiện thực. Chỉ có điều tôi vẫn tiếc ngẩn ngơ vì đã bỏ lỡ mùa lá rụng cuối cùng. Tết này ra đường chắc là nắng lắm vì không còn rợp bóng cao su.         

Lê Thị Nam Phương

 

 

    热门排行

    友情链接