BP- Lần này về quê,n bkét quá bóng đá tôi không còn thấy người đàn bà điên nhếch nhác ấy đi qua nhà nữa. Không biết tên bà là gì, chỉ thấy người ta gọi là Bà Điên. Hai năm trước, bảy ngày nghỉ phép ở quê là bảy ngày tôi phải nghe Bà Điên ấy đứng giữa ngã ba đường, ngay trước căn nhà của bố mẹ tôi để thuyết giảng về rất nhiều vấn đề trong khu dân cư. Từ chuyện trộm cắp, sinh đẻ kế hoạch, vệ sinh đường phố đến phòng chống tham nhũng, ma túy, an toàn giao thông... đều được bà cập nhật và yêu cầu mọi người trong khu phố 6 phải nghiêm chỉnh chấp hành, nếu không muốn bị...chính bà ra quyết định xử phạt!
Có hôm, bà kiếm ở đâu được một mảnh bìa các-tông cuộn lại thành hình chiếc loa tay rồi đứng giữa ngã ba đường chĩa về bốn phía: Loa loa loa, toàn khu phố 6 chú ý, đúng bảy giờ tối nay, toàn khu phố tập trung tại nhà văn hóa để họp bàn vấn đề xây dựng đời sống văn hóa mới. Loa loa loa! Cứ mỗi lần nghe tiếng bà sang sảng ở ngã ba đường, mẹ tôi lại chép miệng, tội nghiệp bà ấy, đang làm cán bộ thống kê trên huyện, phát hiện chồng có con riêng, thế là phát bệnh điên. Lạ là trong những cơn điên loạn, không bao giờ bà ấy nhắc đến chuyện đổ vỡ gia đình. Bà ấy chỉ hoang tưởng mình là một người quan trọng, có trách nhiệm giải quyết mọi vấn đề trong khu phố.
Những ngày nắng nóng, cơn điên của bà kéo dài hơn. Bà cứ đứng giữa đường để lên án nạn tham nhũng, hối lộ, cờ bạc, trộm cắp từ trung ương đến khu phố. Chỉ cần ai đó “khơi mào” một vấn đề là bà nói cả buổi. Bà chỉ lên án những thói tật, tệ nạn chứ chẳng phá phách đồ đạc nhà ai, cũng chẳng gây chuyện với ai bao giờ nên mọi người mặc kệ. Chỉ có điều thời tiết đã nắng nóng mà bà cứ nói sang sảng làm mất giấc ngủ trưa khiến nhiều người bực dọc. Có lần, bị vài người phản ánh gây mất trật tự công cộng, bà bị công an áp tải lên phường làm việc. Vừa đi bà vừa than vãn về sự tắc trách của cán bộ, công chức thời nay. Lên tới công an phường, nhìn thấy tượng Bác Hồ, bà quỳ thụp xuống vái lạy Bác và khóc: “Bác ơi, Bác sống lại mà coi cán bộ bây giờ chỉ biết ăn hiếp dân lành thôi”. Bà bị ép phải viết cam kết không gây rối trật tự công cộng.Viết thì viết, bà ký tên vào giấy cam kết đàng hoàng, nhưng ra khỏi trụ sở công an là bà lại tiếp tục chủ đề của mình.
...Hai mùa hè đã qua, không ai còn nghe tiếng Bà Điên thuyết giảng những chuyện cán bộ tham nhũng, chuyện phố phường ngập rác hay chuyện đám trẻ choai choai thường rú còi xe chạy bạt mạng ở ngã ba đường nữa. Người ta thấy bà nằm gục bên vệ đường trong một buổi chiều nắng quái vì kiệt sức. Mẹ tôi bảo bà ấy “đi” nhẹ nhàng thế đỡ khổ. Bởi điên loạn mà đau ốm dài ngày thì lấy ai chăm sóc. Nhưng thiếu tiếng nói sang sảng của bà ấy, khu phố như thiếu đi một điều gì quen thuộc. Khu phố 6 vẫn là khu phố văn minh, an toàn như mọi khu phố. Có khác chăng là bên vệ đường, nơi Bà Điên nằm gục hôm nào có ai đó đã đặt một bát hương. Ngày rằm, mồng một, những người buôn bán ở ngã ba đường thường thay nhau đốt hương, mong bà phù hộ buôn may bán đắt. Không biết trong mắt họ, bà vẫn chỉ là Bà Điên hay đã trở thành nhân vật quan trọng, có thể “xin” gì được nấy!?
L.T