Văng vẳng bên tai ta vẫn là những lời ru bên cánh võng của mẹ. Những câu hát bình dị,ọtngagraveolờirucủamẹlịch thi đấu seagame 32 hôm nay thân thương mà ngày nhỏ ta nghe đến thuộc làu giờ lại giúp ta sống có nhân, có nghĩa ở đời. Để khi trưởng thành, những câu hát ru đó là hành trang để ta bước tiếp. Rồi ta lại ru con bằng những lời ru của mẹ đã dưỡng nuôi ta từ lúc lọt lòng.
Giữa trưa vắng lặng, một câu hát ru của ai đó vút lên cũng khiến lòng ta xốn xang. Nghiêng tai nghe từng tiếng thì thầm của năm tháng, giấc ngủ ngày nào giờ đã trôi thật xa, chỉ còn lại hoài niệm ru lòng mình bình yên ở lại. Hiên nhà xưa, dáng mẹ vẫn lom khom trong chiều nhạt nắng, ngóng đợi từng bước chân quen trở về.
Bàn tay chai sần của mẹ lại vuốt ve mái tóc của ta như ngày xưa. Áp vào lòng mẹ ta nghe bình yên dừng lại dưới chân mình. Câu hát “à ơi…” lại cất lên như những ngày ta còn bé. Mắt nhắm để ta thả lòng mình theo từng lời ru nồng ấm của mẹ, để ta được quên đi những bộn bề năm tháng. Câu chuyện cổ tích giờ đối với ta chắc thành vô nghĩa, bởi những va vấp của cuộc đời đôi lúc làm ta phải chùn chân, mỏi gối. Nhưng mỗi lần mẹ kể “ngày xửa, ngày xưa…” ta quên mình đã từng khôn lớn. Những bà tiên, ông bụt hiền từ như bước ra từ trong chuyện vẫn lặng lẽ cùng ta qua năm tháng cuộc đời. Và mẹ luôn là bờ vai vững chãi để ta dựa vào.
Bao lần ta lướt qua những căn nhà với cánh võng đong đưa, những lời hát ru cứ bắt ta dừng lại. Đôi lúc không thể ngăn mình bật khóc. Chợt câu hát quen thuộc được cất lên, ta nhẩm theo mà nghe như thời gian đâu đã qua đi. Ôm con vào lòng, ta lại hát những câu hát ru ngày xưa của mẹ. Khi đã làm mẹ, ta mới hiểu được tình thương vô bờ bến của mẹ dành cho ta. Bài hát ru lại đưa con ta vào giấc ngủ, trong giấc mơ chắc con sẽ lại thấy những điều bình yên, để tuổi thơ con đã nâng bước từ những câu hát thơm thảo.
Ta đi cùng với lời ru của mẹ, qua năm tháng lở bồi. Ta dặn lòng sẽ dạy con những gì mà mẹ đã từng dạy ta… Văng vẳng đâu đây lời hát ru ngọt ngào như níu lòng người ở lại... Mẹ ơi!