Sáng mồng một Tết, sau cả một ngày đêm 30 Tết và đón Giao thừa với bao đồ ăn mặn ngọt cùng nhiều loại thức uống khác nhau thì đây là thời điểm cái dạ dày cần sự nhẹ nhàng. Không có gì hơn là một tô bánh canh buổi sáng. Vừa ấm bụng lại vừa ngon miệng. Dạo đầu nghe mấy đứa cháu rủ nhau đi ăn bánh canh sáng mồng một Tết, tôi cũng ngạc nhiên, sau đó vài lần thử cho biết, thấy cũng được, thế là đâm ghiền. Có cả một phố bánh canh dọc đoạn quanh quẩn Quốc lộ 1A trước cổng Nhà máy dệt Huế. Cả chục quán san sát bên nhau nằm kề lộ mà quán nào cũng đông. Nguyên liệu chính để làm bánh canh phải là bột gạo. Tôi không sành chuyện nấu nướng nhưng nghe kể (và cũng đã tận mắt chứng kiến), rằng ngày trước gạo dùng nấu bánh canh phải ngâm đủ độ mới xay, sau đó sú bột và đưa vào cối giã như giã giò. Người ta giã bột tới hai ba giờ sáng, giã cho tới lúc “chín”, tức là bột chặt, dai mà không dính tay. Khi nấu nước vẫn trong, không nhão con bột. Sau này người ta xay bột và nhào bột bằng máy thay cho “quết” (giã). Một số quán nấu bánh canh bằng bột mì nhưng không ngon bằng bột gạo. |