Hồi gia đình tôi còn ở trong khu tập thể cơ quan,ườtin tức bóng đá 24 giờ phòng của gia đình lão cách gia đình tôi hai căn. Vợ lão làm kế toán trong cơ quan, còn lão làm cán bộ văn phòng bên Liên hiệp hội Khoa học - Kỹ thuật tỉnh. Cùng là rể trong cơ quan nên tôi và lão có vẻ thân nhau hơn, thi thoảng lại trải chiếu ra hè cùng nhâm nhi chén rượu trắng với mấy óc lạc rang.
Thằng con lớn của lão đi xuất khẩu lao động sang Đức được vài năm thì gửi về cho lão cái xe đạp Mi-pha khung đòn ngang. Vợ lão đòi bán đi để trả số tiền vay cho con đi xuất khẩu nhưng lão nhất quyết không chịu. Hằng ngày, lão đi làm bằng chiếc xe đạp Đức trước con mắt thèm thuồng ghen tỵ của rất nhiều người, tất nhiên cả tôi nữa!
Đất nước đổi mới, kinh tế phát triển, người ta lần lượt rời khu tập thể cơ quan để mua đất làm nhà ngoài phố, nhưng gia đình tôi với gia đình lão vẫn trụ lại. Dù chỉ là công chức nhà nước bình thường, nhưng gia đình nào cũng sắm sanh được xe gắn máy. Mặc thiên hạ hết DD ớt đỏ đến kim vàng giọt lệ, lão vẫn trung thành với chiếc xe đạp Mi-pha. Thậm chí, khi vợ lão tậu chiếc Dream Thái đời đầu, giá đến tám cây vàng, lão vẫn dửng dưng. Không phải lão túng bấn không mua nổi chiếc xe máy mà đơn giản vì lão không đi (hay không biết đi thì tôi không rõ). Không biết chạy xe máy, nhưng lão không bao giờ chịu ngồi sau lưng vợ. Vì thế, từ nhà đến cơ quan hơn hai cây số, bất kể mưa nắng, bất kể mùa đông hay mùa hạ, lão cứ gò lưng đạp xe. Nhiều người bảo lão là hâm, là dại, lão cũng mặc.
Những chiếc xe máy số rồi cũng trở thành cổ lỗ. Người ta thi nhau sắm xe tay ga. Những chiếc xe cồng kềnh, lại còn được trang bị thêm bộ khung sắt bảo vệ nên càng cồng kềnh, nặng nề hơn. Có việc phải đi đến một vài cơ quan, chiếc xe đạp của lão trở nên lạc lõng giữa một bãi đỗ toàn những xe máy đắt tiền đời mới.
Vài ba năm gần đây, nhiều người bắt đầu bỏ xe máy để sắm ôtô, trong đó có vợ lão. Chiếc xe đạp của lão thì đã quá già nua, hết khấu hao không thể đạp được nữa. Vợ lão hí hửng đoán thầm thể nào lão chồng hâm cũng phải sử dụng xe ôtô hoặc chí ít cũng phải mua xe máy. Nhưng bỏ xe đạp, lão chuyển sang... đi bộ chứ nhất quyết không chịu để vợ chở đi làm bằng ôtô. Ngày bốn lối đi về, dù nắng hay mưa, lão cứ thong thả dạo bước trên hè phố.
Một ngày không đẹp trời, nhận thấy vòng bụng đã lớn lên một cách bất thường, vợ chồng tôi cùng giật mình và cùng thống nhất sẽ đi bộ ít nhất mỗi ngày vài ba cây số. Sáng sáng xỏ giày đi bộ ra công viên, bỗng nhận thấy sao lắm người đi bộ đến thế. Người ta í ới gọi nhau, người ta nói cười rôm rả như đi trẩy hội. Không chỉ mấy bà sồn sồn, mấy ông bụng phệ mà nhiều cô còn rất trẻ, phom còn rất ổn cũng say sưa chạy bộ, lắc vòng. Nhìn những ngấn mỡ dày lên dưới làn áo thể thao, vợ tôi hạ quyết tâm phải tăng thời gian đi bộ lên gấp đôi. Chỉ có lão là vẫn bình thản ngày bốn lối thủng thẳng cuốc bộ đến cơ quan.
Nhìn thân hình thẳng đuột, không một chút mỡ thừa ở tuổi năm lăm của lão, vợ tôi nhận xét, lão này vừa thức thời, vừa khôn chứ hâm gì!
L.T