当前位置:首页 > Nhà cái uy tín

【bang xh bd tbn】Bản án dành cho “anh hùng” xa lộ

Ở ngưỡng cửa bước vào đời,ảnndnhchoanhhngxalộbang xh bd tbn trong khi nhiều thanh niên đồng trang lứa đang theo đuổi ước mơ, hoài bão của mình thì các bị cáo lại phải tra tay vào còng, đứng trước tòa để chịu bản án do tội lỗi mình gây ra.

Bị cáo E. (trái) và H. đứng trước vành móng ngựa.

Trong khán phòng tại Trường Trung cấp Luật Vị Thanh một buổi sáng tháng 4, ánh mắt nhiều người chăm chú đổ dồn về 2 thanh niên đứng trước vành móng ngựa cùng nhiều tiếng xì xào, bàn tán: Nhìn trẻ vậy mà chạy xe đụng chết người, tội này chắc ở tù mấy năm!

 Đứng trước vành móng ngựa là E. (sinh năm 1993) và H. (sinh năm 2001). Tuy không có quan hệ họ hàng nhưng họ lại là bạn nhậu chí cốt của nhau. Cả 2 cùng bị truy tố trước tòa tội danh đua xe trái phép gây hậu quả nghiêm trọng.

Theo cáo trạng, vào một buổi tối tháng 7-2016, sau khi đã nhậu ngà ngà say, E. cao hứng rủ H. và N. cùng đua xe từ phường V, thành phố Vị Thanh về thị trấn Nàng Mau, huyện Vị Thủy thì được H. đồng ý. Sau đó, E. lên xe chạy trước được một đoạn thì bị H. qua mặt. Không để thua H., E. vặn hết ga để vượt qua mặt H.

Vừa đến đoạn cầu Thủy Lợi, xã Vị Trung, E. phát hiện có xe phía trước chạy hướng ngược lại. Do không làm chủ được tốc độ nên E. để xe va chạm với xe của bà G., chở theo ông C. phía sau. Sau cú va chạm, 2 xe loạng choạng thì vừa lúc đó, xe của H. di chuyển với tốc độ cao tiếp tục đâm vào xe bà G. khiến 2 xe ngã xuống đường. Hậu quả làm bà G. tử vong tại chỗ, ông C. bị thương nặng, còn H. và E. chỉ bị xây xát nhẹ.

Thấy máu chảy ra nhiều từ người bà G. và ông C., nghĩ nạn nhân chết nên E., N. và H. cùng lên xe bỏ chạy; N. đưa H. sang huyện Gò Quao, tỉnh Kiên Giang trốn. Sáng hôm sau, H. nghe lời mẹ đến Công an huyện Vị Thủy đầu thú.

Mở đầu phần xét hỏi tại phiên tòa, vị thẩm phán nghiêm giọng chất vấn E: “Bị cáo có biết hành vi đua xe trái phép của bị cáo dẫn đến chết người là vi phạm pháp luật hay không?”.

“Không, bị cáo không có đi học nên không biết”. E. trả lời với vẻ mặt bình thản.

“Bị cáo đừng bao biện, bị cáo không biết chữ nhưng bị cáo có thể nghe, xem được trên tivi, truyền thanh, không lẽ bị cáo đã 24 tuổi mà không nhận thức được?”, lời của vị thẩm phán phản bác.

Như hết lý lẽ để bao biện cho mình, E. suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Dạ thưa tòa, bị cáo biết sai rồi!”.

Vị thẩm phán nói tiếp: “Bị cáo đừng cho rằng vì ít học mà không hiểu biết pháp luật, bị cáo đã từng có 1 tiền sự, có thời gian được giáo dục mà không biết ăn năn hối cải, giờ đây lại phạm tội thì không ai tha thứ được cho bị cáo!”.

Tiếp đó, vị hội thẩm nhân dân hỏi H: “Tại sao trong lúc người bị nạn thập tử nhất sinh, mạng người được tính bằng giây, các bị cáo có thừa khả năng nhưng lại không cứu giúp mà bỏ mặc người ta nằm đó giữa đêm khuya?”.

 “Dạ, vì bị cáo sợ người ta chết phải ở tù nên bị cáo phải trốn”, H. cúi mặt trả lời.

Vị hội thẩm nói: “Chỉ vì bị cáo sợ mà giờ đây một gia đình phải chịu cảnh chia ly, người phải mang thương tật suốt đời. Cùng tuổi bị cáo, nhiều người đã vừa học vừa phụ giúp gia đình, còn bị cáo thì tụ tập để giờ phải nhận hậu quả như thế này, bị cáo có biết thương cha mẹ mình không?”.

“Dạ, bị cáo biết lỗi của bị cáo lớn lắm, bị cáo thấy có lỗi với cha mẹ, mong tòa cho cơ hội để chuộc lại lỗi lầm của mình”, H. nói.

Khi tòa tiến hành nghị án, mẹ của H. với vẻ mặt buồn rầu ngồi than thở: “Nó còn nhỏ quá chưa hiểu chuyện đời, tôi thì suốt ngày lo làm ăn không lo cho con, để nó tụ tập chơi với bạn xấu giờ ra nông nỗi này tôi ân hận quá. Mấy tháng nay, phải chạy ngược chạy xuôi kiếm tiền đền bù cho người ta, mong gia đình người ta rộng lượng mà phần nào bỏ qua lỗi lầm cho nó”. 

Còn bà ngoại của E. thì tranh thủ giây phút ngắn ngủi được gần cháu, lâu lâu lại lấy khăn lau mồ hôi trên trán cho E., rồi ngại ngùng đến hỏi các chiến sĩ công an sau này thằng E. bị giam ở đâu để bà biết mà thăm.

Nhìn người phụ nữ đã ngoài 70, trong bộ bà ba bạc màu, chăm sóc cho đứa cháu tù tội khiến nhiều người dự khán không khỏi thở dài. 

Sau khi nghị án, Hội đồng xét xử tuyên E. 3 năm 6 tháng tù giam; H. do chưa đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự nên tòa buộc đưa vào trường giáo dưỡng 2 năm.

Vì một phút nông nổi. Kết cuộc, kẻ vướng vào vòng lao lý, người phải đi cải tạo. Nỗi đau và sự mất mát để lại cho cha mẹ phải nhìn con mang án, một gia đình vĩnh viễn mất đi người thân. Cái giá quá đắt phải trả chỉ vì ham chơi, đua đòi, xem thường pháp luật !

 Bài, ảnh: ĐÌNH BẢO

分享到: