Đứa con nhỏ sinh ra ở miền rừng Tuổi đi học vẫn chưa từng đến biển Chiều tan trường về Cầm tay cha thủ thỉ Biển như thế nào bố nhỉ Có giống hồ công cộng trước nhà Dài và rộng hơn ao?ểnvàtài xỉu 3.75 Xoa đầu con bố giảng Biển có bốn đại dương Chiếm ba phần tư diện tích địa cầu Trên biển có năm châu Nước Việt Nam mình nằm ở Đông Nam châu Á Trải dài ngút ngát bên bờ biển Đông
Nhìn đôi mắt trong veo con trẻ Cha cười xoà vì giải thích cao siêu Bé bằng con thì làm sao hiểu được Biển lớn lắm con ơi, bờ không thấy Có rất nhiều cá, ốc, tôm, cua Có muối mặn mẹ nấu ăn bữa bữa, ngày ngày Có món mực khô con thích nhất Thường chia đều các bạn cùng ăn Có bãi cát mịn màng chan hoà nắng Có hàng dừa xanh nước quả ngọt trong lành Bố hứa nghỉ hè sẽ đưa mẹ và các con đi tắm nắng Bãi biển quê mình đẹp nhất nước đó con.
Tưởng mừng vui sẽ thay nét ngác ngơ Mặt con trẻ vẫn trầm tư buồn bã Cảm thấy con có điều chi khác lạ Cha ân cần bế bỏng hỏi han Có điều gì ở lớp các con bàn Mà vấn vương khi tan học?
Sáng nay trong bài học gia đình Cha bạn con là bộ đội Hải quân Đã anh dũng hy sinh nơi tuyến đầu giữ đảo Nằm lại khơi xa Ngọn sóng xanh thay hòn đất đắp mồ Cành san hô dập dìu như gió lay ngọn cỏ Con cá quẫy thành tiếng chim ca hát Ru hồn Người yên giấc ngủ ngàn thu Tít tắp trùng khơi chẳng thấy bờ Biết bao giờ có nấm mồ xanh cỏ?
Không, không, không, các anh hùng liệt sỹ Anh nằm đâu cũng đất mẹ thân yêu Mẹ tổ quốc bao la rộng lớn Từ thuở Lạc Long Quân dẫn đàn con ra biển Đại dương kia đã lợp những mái nhà Dẫu khơi xa vẫn là tổ quốc. Cùng chung lịch sử bốn nghìn năm đất nước Vẫn là một non sông gấm vóc Của một dòng máu chảy Lạc Hồng Đảo xa khơi vẫn không hề chia cắt.
Nắm chặt tay cha, con đã hiểu Trong từng tấc đất của ông cha Từng thước biển của tổ tiên ta Đều thắm máu đào các anh hùng liệt sỹ.
Trịnh Thái Nguyên |