- Bỏ Đại học Giao thông vận tải,ộcchạytrốnvìnghệthuậlịch thi đấu bóng đá ngoại hạng anh ngày hôm naysẵn sàng hứng chịu hình phạt từ sự giận dữ của gia đình, từ lời dọa “từ mặt” củabố, Vũ Tuyên sang Bát Tràng làm thợ nặn tượng, vẽ trên gốm cho các chủ làng nghề.
Sinh năm 1977 tại Hà Nội, VũTuyên (đã có cả một tuổi thơ đầy ắp những kỷ niệm ngọt ngào mà sau này chúng cứneo vào từng nét cọ, mảng màu của người họa sỹ như không thể khác. Anh nói: “Tôinhớ những ngày được về Thường Tín ở với bà nội. Tôi nhớ dáng đi còng còng của bà,nhớ cổng làng cũ kĩ trầm mặc như khắc tạc vào dáng quê ở đó tự nghìn năm, nhớnỗi sợ tuổi thơ tôi trước hình ảnh con ngan sùi mào đi lạch bạch khắp sân tìmthứ gì đó để mổ… Tôi nhớ lắm những ảnh hình bình dị của làng mạc, thôn quê, cáiđang dần bị chìm khuất đi bởi cuộc sống đô thị”. Khát vọng được vẽ, được đến vớihội họa đã khiến anh đủ can đảm khước từ “con đường trải thảm đỏ” mà bố mẹ đãvạch sẵn. Bỏ học, sẵn sàng hứng chịu hình phạt từ sự giận dữ của gia đình, từlời dọa “từ mặt” của người bố thân yêu, Vũ Tuyên tự khẳng định sự độc lập củamình bằng cách sang Bát Tràng làm thợ nặn tượng, vẽ trên gốm cho các chủ làngnghề. Đây cũng là thời gian anh học được nhiều từ cuộc sống cũng như từ côngviệc thủ công ít nhiều dính dáng tới nghệ thuật. Rồi anh còn có một thời gian họcsơn mài ở Duyên Thái, Thường Tín. Ở đây, anh được tiếp xúc với các nghệ nhân,với cách làm vóc, gắn dán chất liệu màu, mài và đánh bóng tranh… Nỗi đam mê hộihọa ngày càng trở nên rõ nét trong Vũ Tuyên. Đến tận bây giờ, anh vẫn nói vớimột niềm tin vững chắc: “Tôi chưa từng hối tiếc về việc bỏ học ở trường Đại họcGiao thông vận tải. Tôi nghĩ, mỗi một việc trên đời đều có nhân duyên”. Cuộc chạy trốn thứ hai
Năm 1999, Vũ Tuyên thi đỗ vàoKhoa Hội họa của trường Cao đẳng Sư phạm Hà Nội. Đến năm 2002 anh ra trường,được nhận về dạy vẽ tại trường Tiểu học và Trung học Yên Mỹ. Năm 2005, nhận lờimời của Phòng Giáo dục Quận Hoàng Mai, anh về dạy vẽ tại trường Tiểu học Đền Lừ.Công việc dạy học cũng mang đến nhiều niềm vui, nhưng rồi một lần nữa, Vũ Tuyênlại cảm thấy không phù hợp. Con người nghệ sỹ trong anh không muốn sống trongmột môi trường có tính chất mô phạm như thế mà muốn quẫy đạp ở một nơi rộng lớnhơn, tự do hơn. Và một lần nữa, anh bỏ đi. Nghệ thuật của kẻ điên
“Nghệ thuật đôi khi là của kẻsay, kẻ điên”, anh nói vậy để ám chỉ rằng anh đã thực sự say, thực sự điên khicầm cọ. Lúc vẽ, Vũ Tuyên thường nghe nhạc giao hưởng. Những bản nhạc của Mozart,Beethoven giúp anh quên đi tất thảy mọi thứ xung quanh để chỉ còn sống với nghệthuật. Những nét vẽ trở nên thoáng hoạt, những hình khối trở nên sinh động,những sắc màu trở nên biến ảo. Vũ Tuyên tâm niệm lấy sự tự nhiên của màu sắc đểbắt đầu cho tất cả: cho tư duy nghệ thuật, cho ý tưởng, cho diễn đạt. Tranh củaanh thường được vẽ công phu, bởi anh muốn ở mỗi bức đều phải đi đến tận cùng cảmxúc, khai thác hết được khả năng biểu đạt của sắc màu, và phải hoàn hảo trongtừng chi tiết. Công phu vậy nhưng được vẽ rất nhanh. Vũ Tuyên vẽ hối hả nhưkhông thể dừng lại được giống một người đang thưởng thức mộtmón ngon cần phải ăn đến khi nào hết mới thôi. Anh yêu vô cùng các sắc màu, và muốn thể hiện sựchuyển động tinh tế của chúng cùng với các hình khối như một quy luật tất yếucủa sự sống cũng như của nghệ thuật. Không câu nệ vào một trường phái nào, songcó thể thấy ở tranh của Vũ Tuyên một chút của trường phái biểu hiện, một chútcủa ấn tượng, và một chút của dã thú. Anh cho biết sẽ nhanh chóng lấy lại năng lượng đểcó thể vẽ tiếp những nốt nhạc tràn sắc màu trong bản giao hưởng của đời mình. Phạm Quỳnh An |