Quán nhậu ở ngay giữa phố,ụtửkết quá ngoại hạng anh nhưng người thiết kế đã cố trưng đủ lá dừa nước với chõng tre đen óng rồi treo những giỏ giỏ hom hom và “trình diễn” rau khoai lang luộc muối vừng... hòng vay mượn cho bằng được một cảm giác quê mùa, thô mộc cho thực khách. Bốn người trong nhóm, tiếng là cùng tỉnh nhưng mỗi người mỗi huyện, anh ở miền biển, anh vùng trung du, anh ở ngay thành phố, lại có anh tít tận biên giới Việt Nam - Lào. Lần nào cũng thế, hễ gặp nhau là ai nấy thi nhau kể về tuổi thơ và những kỷ niệm khó quên nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Dường như cái sự “về nguồn” là bản năng nguyên thủy của mỗi người vậy. Anh bạn mới về làm giỗ cha có vẻ nỗi niềm. Tợp một ly rượu, anh trầm ngâm kể chuyện xưa, cái thời anh mới chừng sáu tuổi. Bữa đó là một buổi chợ gần cuối năm, anh được cha cho đi chợ tết. Bất ngờ anh thấy một người đàn ông bán bóng bay xanh đỏ phía trước nên thích quá chạy theo. Rồi anh bị vướng chân đổ nhào vào thúng bánh tráng của một bà già. Chỉ trong nháy mắt, thúng bánh tráng cồng kềnh của bà nát vụn ra thành những mảnh nhỏ. Ối giời đất ơi, con cái nhà ai thế này. Bà già kêu lên thất thanh và chụp vội lấy tay anh không cho chạy đi. Mấy bà bán kẹo bột, kim chỉ, đá lửa bên cạnh cũng xúm lại phụ giữ chặt tay anh. Bà bán bánh tráng trợn mắt giơ tay định đánh anh một phát vào mông nhưng bà bán kẹo bột ngăn lại, bảo đừng đánh nó. Còn nhỏ thế này chắc là có cha mẹ đi cùng. Chờ cha mẹ nó đến rồi bắt đền chứ đánh nó rồi nó không đền nữa thì bà mất trắng à? Thiêng thật! Vừa nhắc đến thì cha anh xuất hiện. Đang tái xanh người vì sợ, thấy cha đến anh mừng ra mặt. Cha anh ngày thường rất hiền, không hiểu sao hôm nay lại dễ sợ đến thế. Thấy đám đông đang vây quanh thúng bánh tráng nát vụn và thằng con đang bị mấy bà già giữ chặt tay, cha anh giống như con hổ vồ mồi lao vào lôi tuột anh ra khỏi tay bà bánh tráng và tát bốp vào mặt anh. Đang mừng vì tưởng được cha đến giải cứu, ai ngờ bị một cái tát đau điếng nên anh khóc rống lên. Anh khóc vì đau một phần, nhưng một phần là thấy bộ dạng khác thường của cha lúc đó. Cha lại giơ chân định đạp vào bụng anh thì bà kim chỉ, đá lửa chen vào giữa hai cha con và mắng sa sả, bảo cái ông này bạo lực vừa vừa chứ. Nó bé thế mà ông định đánh chết nó à? Đám đông hùa theo, đúng rồi, nó còn nhỏ mà sao đánh nó ác thế? Hay ông không phải là cha nó? Cha anh quay ra phân trần, khổ lắm bà con ơi, thằng quỷ sứ này nó hại tôi nhiều lần rồi. Hôm nay tôi đi chợ mua thuốc cho em nó thì nó nhót đi theo lúc nào. Giờ nó còn gây ra chuyện tày trời thế này đây. Mấy người bán rau, bán kẹo bột nhao nhao nói, thôi bà con mỗi người góp năm xu, một hào cho bà bánh tráng. Còn ông kia dẫn con về đi. Cả đám đông xúm lại nhét vào tay bà già bán bánh tráng những đồng bạc lẻ. Chỉ chờ có thế, cha lôi tuột anh đi khỏi đám đông. Đến chỗ hàng bánh xèo đầu chợ, cha kéo anh vào mua liền hai chiếc bánh. Ông cúi xuống thì thào vào tai anh, bảo thôi bố đền. Con biết đấy, bố mà không đánh con vài cái như thế thì liệu người ta có thả cho bố con mình đi không? Bố đâu có đủ tiền để đền thúng bánh tráng ấy! Kể đến đây, đôi vai anh bỗng rung lên, đầu cúi gằm và bật lên hai tiếng “Cha ơi”! Thảo Nguyên |