Cuộc đời tôi từ trước cho tới giờ đã trải qua những thăng trầm nghiệt ngã nhưng tôi vẫn mạnh mẽ vượt qua. Thế nhưng trong trái tim tôi,ưởngcóđượccuộcsốnghônnhânhạnhphúcaingờpháthiệnchồket qua u20 phap luôn có một vết rạn lớn mà không bao giờ tôi quên được. Tôi lớn lên trong một ngôi lều rách nát ở ven đê ngoài làng. Vì mẹ tôi bị phụ tình nên dần trở nên điên dại rồi bị đuổi ra khỏi làng. Thấy vậy, vài người thương tình dựng tạm cái lều, cho mấy thứ đồ sinh hoạt hằng ngày để mẹ tôi sinh sống. Tuy đôi khi không tỉnh táo như người bình thường nhưng mẹ tôi vẫn khỏe mạnh. Bà vẫn đủ sức đi làm thuê cho mấy người có xưởng đóng gạch. Hằng ngày vẫn có cơm ăn và vài đồng để dành. Mẹ tôi có nước da trắng ngần, khuôn mặt rất thanh thoát và có đôi mắt đen sáng. Mỗi tội bà hay cười cười trong vô thức nên không có người đàn ông nào trong làng dám tới gần. Ảnh minh họa |