发布时间:2025-01-10 15:48:28 来源:88Point 作者:Cúp C1
Lũ vỏ được người ta bọc thành từng mảng từ thân cây,ùidiêmxangáket qua atlas phơi cho khô khén rồi sẽ được đưa về một nhà máy, phân xưởng nào đó để làm diêm. Mà bạn nhớ không, đó toàn là những xóm làng xa vắng, hơi buồn tẻ. Chỉ có vỏ cây là đông vui và xôm tụ dựa trên các bờ rào hay sườn núi.
Là thốt nhiên mình nhớ mùi diêm, khi đang lái xe đi trên một đoạn đường vắng. Mưa đầu tháng tư âm lịch lạ lẫm và quá đỗi bồn chồn. Chúng làm mình muốn trông thấy một ánh lửa, hào phóng hơn thì là cả hẳn một đốm lửa. Hoặc có thể là ai đó vừa đánh diêm để châm thuốc. Mùi diêm sẽ làm ấm con đường vắng. Chắc hẳn, mình sẽ đỡ cồn cào vì đang chỉ có một mình.
Mình nhớ lúc đó, mình đã kể cho bạn nghe những ngày ở Bắc. Hồi ấy còn bé quá, nên mình cũng chỉ nhớ được vài tên vùng đất mà ba má đến và làm việc ở Thanh Hóa. Hình như mình đã kể về những ngày mưa háo hức chờ thị rụng ở Bôn. Nhớ những ngày nắng ơi là nắng theo má đi giặt quần áo ở một hố bom trong rất nhiều hố bom chi chít ở Lai Thành. Căn nhà nứa trong một khu tập thể trên dốc cao ở Hàm Rồng là nơi nhà mình dừng lại lâu nhất trong những năm tập kết của ba má, trước khi về Huế chỉ mấy tháng, sau ngày Miền Nam hoàn toàn giải phóng. Mình nhớ quãng thời gian ấy, vì cứ tha thẩn theo má vào bếp. Hồi ấy bật lửa hình như cũng là một thứ xa xỉ, nên mình thích dụi vào lưng má, nghe mùi diêm xòe lên trong căn bếp nhỏ phía trước nhà mấy bước chân. Mùi diêm, rồi mùi lửa, hay là những âm thanh từ má đã làm lũ gà thức giấc. Điều mình thích nhất là chỉ một lúc nữa, mình sẽ được ăn cơm, hay ăn một bát mì má nấu suông, mà cũng có thể là vài cái bánh bột mì nho nhỏ nướng áp chảo. Hồi ấy làm gì đủ mỡ heo, nên bằng cách ấy, má làm bánh bột mì cho con gái út lúc đó cái gì cũng thèm thuồng…
Mình nhớ bạn chỉ à ừ gì đó. Thi thoảng bạn lấp đi sự im lặng bằng cách nói về màu diêm Thống Nhất. Một nhãn hiệu chắc đã được định hình từ khát vọng hòa bình, thống nhất đất nước trong những năm chiến tranh. Bạn bảo mùi diêm có gì là hay, chúng hôi phù vì phốt pho cháy. Hồi đó nhà bạn đầy. Mình, lúc đó không thấy bực dọc, vì biết bạn muốn ngắt quãng đoạn hồi ức của một người hay hồi ức. Đó cũng là cách mà bạn muốn mình nói về những điều vui. Vì đường đi còn dài.
Mình hôm đó đã rất bảo thủ khi trở thành kẻ bênh vực mùi diêm. Mình huyên thuyên hoài về mùi diêm rất thơm khi nhóm lá để nấu những bữa cơm, cả những chiều tranh nhau gom lá trên khoảng sân rộng bằng bê tông ở cơ quan ba má để lo cho lũ heo đang kêu rộn trong chuồng vì nghe có tiếng người. Đó là tuổi thơ khác của mình, tại Huế, những năm 1978-1980. Sau niềm vui tái hợp và sum họp với nước mắt và niềm vui, ba má mình lại tiếp tục “chiến đấu” với khó khăn, thiếu thốn để nuôi chị em nhà mình lớn. Diêm và mùi diêm đã là điều thường trực của mình. Chúng nằm cả trong cặp sách. Để khi học về là mình có thể nhóm ngay bếp lửa, phụ giúp ba má.
Con mình giờ không biết mấy về diêm. Dù mình để ý thấy chúng lóng ngóng một cách thích thú khi nhóm lửa. Giờ chỉ vài ngàn đã có bật lửa ga. Người ta cũng ít bán diêm lắm rồi. Diêm cũng như ngày xưa, đã là một phần của ký ức.
Nhưng giờ thì mình lại đang nhớ những lần xê dịch. Giá mà có thể, chúng ta lại lang thang qua những cung đường phơi đầy vỏ cây làm diêm để đến một nơi nào đó. Một nơi nào đó…
LÊ NGUYỄN HÀ CHI
相关文章
随便看看